-“Khi nào và đi đâu?”
-“Tớ chưa biết”
Màn đêm dần buông xuống. Kai cũng chẳng buồn bật đèn trong căn phòng.Anh ngồi lặng im trong bóng tối. Từng cơn gió len lỏi thổi vào.Lan vẫn ngồi bên anh suốt mấy tiếng đồng hồ. Cơn đau đang hình thành trong người cô.Nhưng cô ngồi bất động,chỉ nét mặt lộ chút vẻ đau đớn.
Cô khẽ giơ bàn tay lên.
-“Hãy ôm tớ lần cuối”
-“Tớ không thể”
-“Âý chung thủy đến cứng nhắc” Lan đau đớn thốt lên.
Buổi sáng hôm đấy Kai đã chuẩn bị cho cuộc bỏ trốn. Tất cả những gì cần,tiền bạc và địa điểm. Lan đứng bối rối cạnh anh rất lâu. Dè dặt cô đưa ra một phong bì. Rất nhiều tiền.Kai giật mình
-“Âý lấy đâu ra nhiều tiền thế này?”
-“Tiền tớ đi làm thêm” Cô cười ngại ngùng “Đáng lẽ là nhiều hơn cơ mà tớ tiêu vào rượu khá nhiều. Âý cầm đi đừng ngại”
-“Nhiều thế này tớ không nhận đâu”
-“Sao mà không nhận. Không có nhiều tiền thì trốn đi thế nào được.Coi như tớ cho vay. Cầm đi,không tớ giận đó”
Kai lưỡng lự. Lan đẩy tay anh dúi tiền vào túi đồ. Rồi cô khẽ cầm tay anh rất lâu.
-“Tớ cầm tay ấy một chút nhé” Và cô khóc.Nước mắt rơi xuống tay Kai.
Phần cuối:
Kai bóp nhẹ vai Lan
-“Âý đừng khóc nữa. Rồi ấy sẽ tìm được một người yêu thương ấy và mang lại hạnh phúc cho ấy”
-“Ừm…” Lan ngậm ngùi lau nước mắt -” Để tớ đưa ấy đi”
Lúc này ở nhà My,nó đang rất rối bời. Nó chuẩn bị bỏ nhà đi theo Kai. Tâm trạng nó lo sợ nhưng cũng có một chút hưng phấn. Nó bỗng cảm thấy chỉ được ở bên cạnh Kai thì nó không sợ gì cả. Kế hoạch hôm nay sẽ là đi học bình thường và trốn ra đi luôn.Nó vội vàng xếp những gì cần thiết.Đứng nhìn căn phong quen thuộc của mình lần cuối. Nó hôn chào tạm biệt tất cả mọi thứ.Nó sẽ bỏ đi.Và sẽ đi mãi mãi.
Bố mẹ nó đang đợi dưới nhà. Lòng nó như chùng xuống. Nó nghĩ trong đầu ngàn câu xin lỗi với bố mẹ nó. Nó rất buồn…nhưng nó vẫn sẽ đi.Nó phân vân không biết có nên để lại lá thư tạm biệt không.Ngập ngừng mãi nó cũng đặt lá thư dưới gối.
-“Bố mẹ yêu thương!
Con rất yêu bố mẹ.Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi con khôn lớn. Bố mẹ đã từng yêu nhau và được sống bên nhau hạnh phúc.Nên con mong bố mẹ cũng hiểu tình yêu của con.Dù nó có khác với mọi người về giới tính của hai đứa nhưng nó vẫn là một tình yêu chân thành như mọi đôi lứa khác.Con xin lỗi bố mẹ. Mong bố mẹ hãy tha lỗi cho con. Con là đứa con bất hiếu.Con thật lòng muốn sống bên Kai.Tên thật đúng là quan trọng mẹ ạ. Con sẽ hỏi anh ấy tên của anh ấy là gì.Và dù thế nào con cũng sẽ vẫn yêu anh ấy. Bố mẹ đừng buồn khổ vì con.Con sẽ hạnh phúc. Khi nào con chứng minh được điều đó với bố mẹ.Con sẽ trở về.Vì con cũng rất yêu bố mẹ”
Nó ngồi sau xe bố,căn nhà xa dần…xa dần….Nó khẽ ôm lấy bố.Nước mắt lăn dài trên má.Nó thì thầm
-“Bố ơi con yêu bố lắm”
Bỗng nhiên bố nó lên tiếng
-“Con nói gì à?”
Nó vội lau nước mắt.
-“Không…không có gì đâu ạ”
Bố nó im lặng một lúc rồi chợt nói
-“Ngày xưa bố mẹ yêu nhau ông bà nội cũng phản đối ghê lắm”
Nó giật mình
-“Thật sao bố?Rồi sao nữa ạ?”
Bố nó không trả lời.Ông chỉ cười.
-“Con biết rồi mà”
Lòng nó chợt suy nghĩ mông lung. Nó thấy vững tin hơn một chút. Kế hoạch vẫn diễn ra như dự định. Kai đứng chờ nó ở trong trường. Lan cũng ở đó. Mặt cô có vẻ tái hơn bình thường.My chạy ào đến ôm lấy Kai.Kai níu nhẹ người nó
-“Em không hối hận chứ?”
-“Không anh”
Anh quay sang Lan
-“Mình đi dạo một chút đi”
-“Ừ” giọng Lan bắt đầu khó nhọc
-“Chị làm sao thế?”
-“Chị bị đau bụng tý ấy mà”
“Âý đi được không?”
-“Được chứ.Đau tí ý mà,nhằm nhò gì”
Ba người đi song song cùng nhau. Không ai nói câu gì. Khoảng khắc này trở nên quý giá hơn bao giờ hết.Lan có vẻ đi chậm dần…chậm dần…và khi My quay lại nhìn thì Lan đã ngã xuống đất.
Kai và My chạy vội đến bên Lan. Lay gọi mãi mà đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền.
Khi Lan tỉnh thì cô đang ở trong bệnh viện.Cô nhìn thấy gương mặt Kai. Cô khẽ mỉm cười
-“Tớ gọi bố mẹ ấy đến nha”
-“Đừng…chẳng ai muốn nhìn thấy con mình trong tình trạng này”
-“Âý bị bệnh nặng vậy.Sao không nói cho mọi người biết? Tiền ấy tích cóp là để chữa bệnh phải không?”
Lan nhìn sang My
-“Sao em lại khóc?”
…. “Em đừng khóc My à.”
-“Kai nè.Âý đừng buồn vì tớ làm gì. Đó là do tớ muốn. Cuộc đời cho mình nhiều lựa chọn. Tớ đã muốn chết,đã cố gắng chết thì không có gì phải tiếc nuối.Khi xa ấy tớ đã tuyệt vọng.Nhưng giờ tớ lại thấy hy vọng về một cánh cửa khác mở ra khi một cánh cửa đã đóng lại.Chỉ là quá muộn rồi…Tớ phải chấp nhận những gì mình đã gây ra.Tất cả do lỗi của tớ. Cuộc sống thật ngắn ngủi.”
Cô ngừng lại một lúc.Bàn tay khẽ tìm lấy tay Kai.Cô cố gắng nắm chặt hết mức có thể.
-“Có điều này tớ muốn nói với ấy.Đó là đừng bỏ đi.hai người yêu nhau thật lòng thì đừng chạy trốn.Hãy ở lại chứng minh cho tất cả.Chạy trốn là hèn nhát.Tuy bố mẹ ngăn cản nhưng họ vẫn là người yêu chúng ta nhất. Khi chúng ta hạnh phúc thì bố mẹ sẽ hiểu ra thôi.”
Cô buông tay Kai ra,quay mặt vào trong
-“Tớ muốn ngủ rồi.Chúc hai người hạnh phúc.”
Kai định nói gì đó nhưng cổ họng anh tắc nghẹn.
-“Tớ mệt rồi.Hãy đi đi”
My bước đến ôm lấy Lan. Hai người mỉm cười nhìn nhau. Lan thì thầm
-“Đừng lo cho chị,hãy tự quyết định cuộc sống của em”
-“Dạ”
Kai nắm tay My bước ra khỏi phòng.Lời nói của Lan khiến hai người suy nghĩ.Không cần nói ra,hai người cùng chung suy nghĩ.
Kai xiết nhẹ tay nó
-“Mình đi chơi xa một chuyến đi”
-“Dạ”
Hai người lên xe đi đến nơi mà 8-3 đã đi cùng lớp. Cảnh vật vẫn thế. Con suối hiền hòa chảy dưới chân.My ngồi dựa đầu vào Kai.
-“Chúng mình sẽ trở về anh nhỉ?”
-“Ừa”
-“Sẽ rất khó khăn đấy! Nếu phải xa nhau lâu,anh có quên em không?”
-“Xa chút thôi.Xa lâu thì anh quên mất đó”
-“Anh này…ghét quá”
-“Anh đùa thôi. Anh sẽ luôn yêu em.Anh tin là mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn”
-“Chỉ cần có tình yêu chân thành,mọi thứ sẽ ổn anh nhỉ?”
Kai ôm My trong vòng tay,hôn nhẹ lên môi nó.Nụ hôn của hẹn ước.
-“Em vẫn giữ viên sỏi à?”
-“Dạ”
-“Có chuyện này anh chưa kể cho em. Viên sỏi đó vốn chỉ là viên sỏi bình thường,khi gặp được chủ nhân nó mới hiện lên các chấm nhỏ thôi”
-“Ui thật á?” My tròn xoe mắt
Kai phì cười,cốc nhẹ vào đầu nó
-“Haha…tất nhiên là anh đùa thôi”
-“Eo! Ghét quá…”
My đứng dậy ném viên sỏi ra xa.
-“Em giận anh đó hả?”
-“Không,mình đã ở bên nhau rồi. Từ giờ khó khăn gì chúng mình cũng sẽ cùng vượt qua. Em gửi lại viên sỏi về chỗ cũ,hy vọng ai đó nhặt được và họ sẽ được hạnh phúc”
-“Anh đọc cho em một bài thơ nhé”
-“Vâng”
-“Tại sao mặt trời chọn tôi để rực rỡ.
Tại sao mặt trăng chọn tôi để tình tứ.
Tại sao những vì sao chọn tôi để long lanh.
Tại sao những bông hoa chọn tôi để nở?
Và tại sao.Trong giấc mơ ở mãi cuối trời kia.
Cả em chũng chọn tôi để nhớ?”
My cười hạnh phúc,nó ôm Kai thật chặt. Chắc chắn nó và Kai sẽ trở về….trở về để hạnh phúc vẹn tròn.
-“Anh tên thật là gì…?”
Viên sỏi rơi dần xuống….thật kì lạ…mười lăm vết nhám đã biến mất…nó chìm sâu dưới lòng suối…màu xanh giản dị…nằm im lìm như chờ đợi chủ nhân tiếp theo.
* * *
P/S: toi viet truyen nay khong phai de thanh minh hay bien ho cho the gioi thu ba. Nhung toi muon noi voi moi nguoi voi xa hoi rang. the gioi thu ba khong co toi va cung chang dang ghe tom hon bat cu 1 con nguoi nao trong xa hoi. Ho cung la nguoi cung la nhung vat the song va ton tai cung can co su yeu thuong va bao boc vang va ho chi khac chung ta nhung con nguoi binh thuong la ho dat tinh cam cua minh, tinh yeu cua minh vao 1 nguoi cung gioi tinh . hay doc , hieu , va cam nhan.
Đọc lại từ đầu :
TRuyện les tình cảm ” con đường đi tìm tình yêu đích thực của my “