Phần 23:
Đau khổ là một phần gia vị cuộc sống mà con người đều phải trải qua. Không ai thích đau khổ cả nhưng con người vốn không hoàn hảo. Khi họ biết hạnh phúc thì có lúc họ sẽ tò mò muốn biết đau khổ là gì.
Thời gian này dường như trôi chậm lại.Nỗi đau không gào thét dữ dội nữa.Mà nỗi đau đã thành âm ỷ.
My bị ốm,liệt giường cả tháng trời. Người ta nói đó là ốm thất tình,ốm tương tư.Đầu cô luôn trống rỗng,hoặc cô cố để đầu mình trống rỗng. Chỉ cần nghĩ đến Kai thôi,cô sợ nỗi đau sẽ vỡ òa ra.Rất đau. Thật buồn cười là người đến thăm My không phải là Kai mà là Lan. Bản tính My vốn hiền lành. Nó không tức giận gì cả. Nó chỉ thấy mình khốn khổ. Tình địch đến thăm mình.
Lan mang cho nó rất nhiều hoa hồng.
-“Chị đang thương hại em à?”
-“Không,chị đến thăm em thôi”
-“Sao chị đến?!”
-“Kai bảo chị đến”
My thấy đau xé lòng,nó òa khóc
-“Chị làm ơn đi đi,anh ấy đã không còn yêu thương em thì cần gì xót xa cho em”
Lan cúi xuống,tay cô định đưa ra nắm lấy tay My nhưng lại thôi. Bàn tay run run trong không khí
-“Chị về đây. Kai cũng có nỗi khổ riêng em ạ”
Cánh cửa khép dần.Một người ở bên trong,một người đứng bên ngoài.Hai trái tim tan nát.
Đó là khoảng thời gian rất lặng lẽ của cả ba người. Họ chìm trong nỗi khổ riêng và niềm thương nhớ riêng.
Dạo này Lan rất hay mua hoa sang nhà Kai cắm.Trên bàn phòng Kai luôn được thay hoa mỗi ngày. Hoa hồng…hoa cúc…hoa ly…hoa thược dược…
Kai thắc mắc hỏi thì Lan trả lời.Giọng cô vừa buồn lại vừa như hờn trách
-“Tại hồi xưa hai năm yêu nhau mà ấy chẳng mấy khi mua hoa tặng tớ.Giờ tớ mua cho bõ ghét!”
Không biết quá khứ có thể tái diễn không nhỉ? Khi mà Lan và Kai lại ở bên nhau. Lan biết mọi thứ chỉ đang là giả vờ,cô cũng giả vờ để mọi thứ không tan biến.
Cô hy vọng rằng thời gian sẽ giúp Kai quên My..giống như đã quên cô. Ngày vẫn cứ trôi qua…đêm vẫn cứ trôi qua. Tình yêu luôn đi kèm lòng ích kỉ. Tính Kai trở nên trầm lắng hơn.Anh đi bên cô mà cứ như người vô hồn.
Lan rủ anh đi uống bia
-“Sao lại uống? ấy đang cai rượu cơ mà!”
Cô chu môi:
-“Tớ nghiện rượu chứ có nghiện bia đâu”
Cô nằng nặc kéo Kai vào quán bia. Mọi người nhìn cũng buồn cười khi thấy một cô gái cố gắng lôi kéo một chàng trai vào quán. Ngại mọi người dòm ngó,Kai miễn cưỡng đi vào
-“Uống ít thôi nha!”
-“Khéo lo!”
Lan uống rựơu thì giỏi chứ uống bia thì một chút cô đã thấy đầu quay quay.Kai thì bị cô chuốc cho say mềm. Hai kẻ say dắt nhau về,vừa đi vừa nói luyên thuyên
-“Trời ơi chồng gì mà uống kém vậy?”
-“Lan cũng say rồi đó thôi”
-“Tớ chưa say à nha! Đừng nói bậy”
-“100% là say rồi…haha”
-“Nhìn mặt chồng ghét thế”
-“Vớ vẩn ai là chồng?”
-“Chồng quên My đi. Yêu nó khổ thế yêu làm gì”
Bất chợt Kai đẩy Lan ra,mắt anh ánh lên giận dữ. Anh lảo đảo bước đi để mặc Lan đứng sững lại phía sau.Nhưng đi được vài bước thì anh ngã xuống,không đứng dậy nổi.Lan chạy lại đỡ anh rùi gọi taxi đưa về nhà cô. May mà giờ này bố mẹ cô đang đi vắng. Dìu Kai nằm lên ghế,cô vội vàng đi lấy khăn lau mặt cho anh.Chiếc khăn nóng lướt qua trán,qua đôi mắt đang nhắm nghiền của anh. Lan ngẩn người ngồi nhìn anh.Gương mặt người cô đã yêu thương và vẫn đang yêu thương. Chiếc khăn lướt qua đôi môi Kai.Bất giác cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi Kai. Kai ôm chặt lấy cô. Hành động đó khiến cô lúng túng.Cô nằm im lắng nghe tiếng tim anh đập.Kai thì thầm
-“My..em đừng bỏ anh…”
Phần 24:
Có lẽ phải đi hết cả đời người ta mới hiểu rõ được tình yêu là gì?
-“My…em đừng bỏ anh…”
Câu nói trong mơ của Kai như xát muối vào lòng Lan. Cô ngồi trong góc tối và gặm nhấm cuộc đời mình. Có những thứ mất đi không thể lấy lại được. Và đôi khi một bài học phải trả cái giá quá đắt.
Ở một ngôi nhà khác My cũng đang đau khổ. Nỗi đau mất người yêu.Cuộc chia tay nhanh chóng quá khiến nó bàng hoàng hụt hẫng. Nó nghĩ rằng Kai chưa từng yêu nó. Có lẽ nó chỉ là người thay thế.Bao nhiêu lời yêu hạnh phúc lúc trước phút chốc trở thành giả dối. Nhưng nó không tin Kai là người tồi tệ. Tại tình yêu thôi…mà tình yêu thì đâu có lỗi.Không biết bây giờ Kai đang làm gì? Chắc anh đang hạnh phúc bên Lan. Nó thấy cô đơn,trống trải khủng khiếp…nó sợ cảm giác này.
Buổi chiều trời u ám nặng nề. Sắp có mưa. Nó tự nhiên thèm ra đường. Thế là đi,mặc cho mẹ nó cáu gắt.Gía mà giờ có cơn gió lạnh thì thật là tốt. Nó đạp xe đi thơ thẩn,không biết đi đâu.Xe cứ đi,cứ đi rồi dừng lại trước nhà Kai. Căn nhà có 3 màu hoa giấy. Căn nhà nó đã choáng ngợp khi lần đầu thấy. Cánh cửa đóng im ỉm.Nó không biết Kai có đang ở trên tầng không.
Nó đứng tần ngần một lúc rồi quay xe về.Bỗng nó thấy Kai và Lan đang đi đến. Nó vội vã định trốn mà không kịp nữa. Ba người đứng chết trân nhìn nhau. Mãi sau Lan mới lên tiếng:
-“Em đến à? Đi vào nhà chơi”
Nó nhìn Kai nhưng Kai tránh ánh mắt của nó. Cố gắng ngăn nước mắt lại,giọng nó tắc nghẹn
-“Thôi em về ạ”
Nó đạp xe như chạy trốn. Nó vừa đi khuất,Kai dựa vội vào tường. Trái tim của anh như bị ai bóp nát.Anh nhớ nó biết bao nhiêu,yêu nó biết bao nhiêu mà gặp nhau không thể nói thành lời. Cảm giác bị kìm nén khiến anh không thở nổi.Từng giọt nước mắt dâng đầy trong khóe mắt.
Trời bắt đầu mưa.Lòng anh như có lửa đốt. Anh không biết My có về nhà không? Nó có bị mắc mưa không? Có lạnh không?Tình yêu và lí trí giằng xé trong anh.Mưa đã nặng hạt dần. Anh nhờ Lan gọi điện về nhà My. My vẫn chưa về nhà. Giờ này My đi đâu nhỉ? Trái tim anh cồn lên nỗi lo sợ mơ hồ.
Anh vội vã đi trong mưa. Anh tìm My. Anh đi đến những nơi anh và My thường đi chơi nhưng không thấy bóng dáng nó đâu. Chợt anh nhớ ra quán “Đắng”. Anh vừa đi vừa cầu nguyện rằng nó đang an toàn ở đó. Anh sẽ ôm lấy nó và không để mất nó lần nữa. Mưa rơi dày đặc,che khuất cả tầm nhìn.
My hiện ra dưới màn mưa. Lòng anh thở phào nhẹ nhõm.
Quán “Đắng” đóng cửa. My đang đứng run rẩy dưới mưa. Những cành hoa giấy nhỏ như cố gắng vươn ra che chắn cho nó. Kai đứng lặng dưới mưa nhìn nó. Trái tim anh rỉ máu. Anh thèm được chạy lại ôm nó nhưng có gì đó ngăn cản anh lại.
-“Tớ tìm thấy My rồi.Âý đến đón My giúp tớ.Cảm ơn…”
Lan đã đến thay Kai. Lòng cô giá lạnh,không buồn,không vui. Cô chỉ ước giá như cô là My. Gía như cô được Kai lo lắng như thế.
Lan đến. My ngạc nhiên nhìn cô. Người cô cũng ướt sũng.
-“Sao chị lại đến đây?”
-“Chị đến đưa em về”
-“Sao chị biết em ở đây?”
Lan không trả lời nó. Cô nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của My.
-“Em đang có gì đó trong tay phải không?”
My từ từ xòe tay ra. Một viên sỏi màu xanh đốm lấm chấm.Nước mắt Lan bỗng rơi. Cô ngồi thụp xuống.
-“Đó là viên sỏi Sum vầy Kai cho em phải không?”
-“Sao chị biết?!”
-“Kai từng kể cho chị nghe về viên sỏi đó và bảo anh sẽ đi tìm. Nhưng lúc đó chị đã cười và nói không tin. Sau đó chị đã bỏ đi.Chính chị đã làm rơi vỡ hạnh phúc của mình”
Giọng My xót xa:
-“Nhưng chị đã tìm lại được hạnh phúc rồi mà”
Lan bỗng đứng dậy ôm chặt My vào lòng.
Tiếng cô thổn thức
-“Không My ạ. Người Kai yêu là em.Kai rất yêu em. Kai xa em chỉ vì mẹ em đã đến gặp Kai. Mẹ em muốn ngăn cản tình yêu của em và Kai. Vì nghĩ cho em mà Kai chia tay với em thôi.”
-“Thật…thật sao hả chị?”
-“Ừ, chị đã cố lấy lại tình yêu của mình…nhưng..nhưng Kai chỉ yêu em thôi…”
* * *
Xem tiếp :
Chap 12, TRuyện les tình cảm ” con đường đi tìm tình yêu đích thực của my “